(Xây dựng) - Dạo ấy cô học năm thứ 3 Đại học, anh chở cô về nhà anh chơi. Anh bảo, nhà anh ở xã “Thanh Dùng”. Sau này cô mới biết huyện Thanh Chương của anh hầu hết các tên xã đều bắt đầu bằng chữ “Thanh” nhưng chẳng có xã nào tên “Thanh Dùng”, chỉ là cách anh gọi thị trấn Dùng nhỏ bé xinh đẹp của anh như vậy, cho vừa vặn với cái xã nhỏ bé, khiêm nhường của quê cô. Thế nhưng, cô lại gọi nơi ấy bằng một cái tên nên thơ hơn nhiều: “Phố Dùng”. Mười mấy năm làm dâu nơi ấy, Phố Dùng trở thành quê hương thứ hai của cô, nơi cô trải qua những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất, có nắng ấm ban mai tinh khôi ấm áp, có mưa giông đì đùng sấm sét, có bao niềm vui vỡ òa hạnh phúc cũng có đắng cay xa xót tận đáy lòng. Nhưng cô biết Phố Dùng là món quà giành tặng cho cuộc đời cô, cuộc đời của một cô gái bề ngoài mong manh, nhàn nhã, dịu dàng mà biết bao gai góc giông bão một mình cô bước qua. Vì thế, cô yêu Phố Dùng, cô yêu món quà số phận tặng ban để mỗi lần buồn hay vui cô trở về ngôi nhà nhỏ ven bờ hồ của phố, nơi có bà, có bố, có mẹ của cô, nơi những yêu thương đong đầy ấm áp - nhà chồng của cô.
Ấn tượng về phố Dùng ngày đầu cô đặt chân đến vẫn giữ vẹn nguyên cho đến tận bây giờ. Một thị trấn nhỏ, trung tâm của thị trấn là hai cái hồ rất rộng. Xung quanh hồ trồng những hàng cây xanh mướt mát: Cây Phượng vĩ, cây Bằng lăng tím, cây Liễu, cây Cau… hàng hàng lối lối, mùa này nối mùa kia, cây lớn lên, xanh tươi ôm trùm lấy hai cái hồ rộng lớn, cành lá vươn dài che nắng chắn mưa, đón đưa những cơn gió cho người người ngồi bên ghế đá ngắm hồ, người người đi bộ, đi dạo. Và lúc nào cũng có những đôi tình nhân hẹn hò nhau đâu đó nơi góc nhỏ của bờ hồ. Những năm 2008 - 2012, hồ còn có đầy hoa Súng, hoa Sen, mùa hè thi nhau nở hoa thơm ngát cả một góc thị trấn. Nay thì hoa Sen và Súng không còn, cô vẫn tiếc hùi hụi. Chồng cô bảo rằng hoa Sen rất kiêu kì, vì vô ý mà người dân bỏ xuống đó những thứ rác bẩn khiến Sen không còn mọc nữa. Mấy năm gần đây, thị trấn bắt đầu có những chiến dịch dọn rác, vớt rác cho hồ nên nước hồ lại trở nên trong xanh, sạch sẽ hơn. Nhưng tuyệt nhiên Sen và Súng không còn mọc giữa hồ nữa, mới thấy rằng đời này có những thứ mất đi thật khó lấy lại vẹn nguyên. Hồ về đêm có một vẻ đẹp riêng. Những cửa hàng sáng choang đèn điện soi chiếu mặt hồ long lanh, lấp lánh, nhấp nháy đầy đủ sắc màu lại gợi ra cảm giác phố xá hoa lệ của một thị trấn về đêm.
Mùa hè, người dân thị trấn thường dọn bày ra vô số những dịch vụ ăn uống, chơi vui giữa khoảng sân trống dưới cột đồng hồ. Khoảng sân trống đấy người ta gọi là công viên, nối giữa hai cái hồ lớn. Người lớn trẻ con tối đến lại dẫn nhau ra đấy, đi bộ, uống nước, ngồi nói chuyện, hóng gió. Trẻ con chơi đồ hàng, tô màu, câu cá, trượt cầu trượt, chơi bóng, đi ôtô… cảnh tượng rất náo nhiệt, đông vui. Riêng mùa hè này, góc nhỏ xôn xao ấy chỉ còn lại một vùng ký ức dịu êm cho những ai ở phố. Người người đeo khẩu trang đi ngang qua nhau vội vã! Dịch bệnh khiến những gì đông vui nhất trở về quá khứ. Chắc lũ trẻ con tiếc hoài một công viên như thế!
Dường như bờ hồ trở thành trung tâm của thị trấn nhỏ này. Cô vẫn thấy nhà nhà đưa nhau ra bờ hồ chơi, đi bộ quanh hồ, đi ăn đi uống, đi cắt tóc gội dầu và mua sắm đủ thứ vật dụng to nhỏ đều ở dọc hai bên bờ hồ. Hồ nằm trước mặt các cơ quan quan trọng của huyện Thanh Chương: Huyện ủy, Ủy ban, Mặt trận… Bên kia hồ, cách con đường lớn nối thị trấn Nam Đàn qua Thanh Chương sang Đô Lương là sân bóng, có thể xem là sân bóng đẹp nhất các huyện mà cô biết. Các cửa hàng nằm bên cạnh dọc trục đường liên huyện ấy, cây xăng, bến xe bus, đường lên cầu Dùng… sầm uất nhất. Nhưng nếu bạn chưa tự lái xe đi qua con dốc từ bên này bờ hồ sang bên kia cầu Dùng thì bạn chưa thể nào cảm nhận được Phố Dùng có cái vẻ đẹp rất giống phố xá Đà Lạt - kiểu phố núi với những con dốc đủ làm nghiêng ngả lòng những ai chỉ quen với đồng bằng thẳng tắp.
Con đường từ hồ vào nhà cô chắc đã lâu lắm rồi, một bên là những dãy nhà san san nhau còn bên kia là bức tường của khuôn viên Huyện ủy, trồng một hàng cây Phượng. Cây Phượng vĩ già nua, cổ thụ vươn mình lên cao thật cao đón những tia nắng đầu tiên trong ngày. Mỗi lần ngắm nhìn hàng Phượng ấy, cô không thể không nghĩ đến câu hát của Trịnh “Đường Phượng bay mù không lối về/ Hàng cây lá xanh gần với nhau”. Cây Phượng vĩ đỏ rực báo hiệu mùa hè rồi khi người ta chưa kịp băng qua mùa thi tháng Sáu, những cánh hoa đầu tiên rụng xuống mặt đường đỏ rực như trải thảm dưới chân. Chiều chiều lại nghe tiếng quét đường quen thuộc của các dì, những câu chuyện rôm rả cũng theo từng tiếng chổi ấy nhịp nhàng khép lại một ngày hè êm ả!
Phố Dùng cũng rất ấm tình người, hình như cả một con phố nhà nhà đều thân thiết với nhau đến kì lạ. Hồi mới về nhà chồng, cô rất khó để chấp nhận cái kiểu chưa đầy 6 giờ sáng, nhà mình đã có vài ba người hàng xóm sang ngồi uống nước chè xanh, hút thuốc lào, bàn về những trận bóng khuya hay chơi cờ tướng rôm rả, say sưa. Riết rồi cô quen. Cũng giống như việc mỗi khi trở về nhà, hàng xóm lại kéo sang nhà cô chơi, hỏi han cô đủ thứ chuyện trên đời. Bao nhiêu yêu thương, cảm thông, chia sẻ trong từng lời hỏi han ấy. Cô thật sự cảm động, thực sự biết ơn… mà cảm xúc ấy ngôn ngữ thường bất lực. Cô vẫn nhớ lần cô sinh đứa đầu, chị hàng xóm cũng là hộ sinh của thị trấn, biết cô có dấu hiệu chuyển sinh, chị ăn vội bát cơm trưa rồi tất tả sang chở cô ra trạm. Dì Hà - hàng xóm của nhà cô, chở đồ đạc sơ sinh theo, tiếp đó mới đến chồng cô, chị gái cô và mẹ chồng cô theo ra. Vẫn là dì hàng xóm đút cho cô từng thìa nước cam, vẫn là chị hộ sinh vừa canh chừng cô vừa bảo với mẹ chồng cô “Bác huyết áp cao hay là cứ ra ngoài đợi cho bớt lo lắng”. Lúc đó, dù rất đau nhưng cô vẫn đủ cảm nhận sự chu đáo và yêu thương ngọt ngào hàng xóm giành cho cô, cho gia đình cô. Cuối cùng, khi vừa sinh xong, cũng là lúc các dì trong xóm chạy ùa ra, khen nức nở sao mà “hắn” sinh dễ thế! Rồi ngó nghiêng thằng bé con - bây giờ gã là anh cả của cái xóm nhỏ nép sau Huyện ủy đầy ắp yêu thương ấy.
Hôm rồi cô em cùng quê nhắn tin bảo: “Chị ơi, khi nào chị em mình về phố Dùng chụp bộ ảnh đi chị”. Kèm theo tin nhắn là một vài tấm ảnh đẹp long lanh của một ai đó vừa đăng Facebook. Hóa ra, Phố Dùng không phải tình yêu của riêng cô, Phố Dùng là tình yêu nồng nàn, tha thiết của những ai đã ở, đang ở và sẽ ở lại với nơi ấy. Bởi có lẽ hương vị của Phố Dùng dịu êm và ngọt ngào khiến người ta thật sự lưu luyến, thật sự nhớ và yêu!
Mai Nga
Theo