(Xây dựng) - Mưa đầu đông, gió quẩn vờn về dồn vào buổi sớm mai, gió như muốn thổi tung những chiếc lá còn sót lại, vít lũ chim nhao nhác sải đôi cánh tìm niềm trú đông.
Ảnh minh họa (Ảnh Đoàn Vinh). |
Cái lạnh chớm đông trời Âu 5 độ C cũng đủ cho người ta so vai thu mình trong cái hanh hao còn sót lại của mùa thu, nay gió đủ mạnh để thổi bay mùa Thu đi. Với tôi những chiếc lá cuối cùng lấp lánh như những chiếc đèn trời, chao liệng, đung đưa, xoay tít trước gió đông đẹp đến lạ, níu hồn thu đang nuối tiếc trong tôi.
Năm nay lạnh sớm, lá chưa kịp vàng đã rụng bởi mưa nhiều. Trời đất u ám hơn thường lệ, lá giấu mình trên những cành cây khẳng khiu, kiên nhẫn chờ đợi chút nắng cuối của thu tưới tẩm cho vàng ruộm mới chịu chia lìa khỏi cành .
Ở đời những thứ an yên, đôi khi dung dị và thật nhỏ bé, quyện cả trong đời sống mà đôi khi cơm áo gạo tiền, tôi và chúng ta đều để hạnh phúc trôi qua một cách vô thức.
Bản năng con người chúng ta thường mơ nhưng điều lớn lao mà chẳng bao giờ chạm vào những điều trong tầm tay, nên chúng ta bỏ quên khám phá những điều giản dị trong tầm mắt.
Ngày nào đi làm tôi cũng chạm nhãn quan, quan sát chiêm bái tới những chiếc lá, tôi cũng kiên nhẫn từng ngày chờ đợi sự chuyển hóa phân màu cho sự tái sinh của đời lá.
Cái màu vàng hanh hao, chẳng thể nào níu thu thêm dài, nó cũng chẳng giữ mãi được màu vàng quyền lực khi rộ lên đẹp mê mẩn vào giữa thu. Nó đau đớn rỉ máu ngả sang màu nâu đồng, chuẩn bị cho sự hòa quyện vào lòng đất nay mai khi đông về tuyết phủ làm thối rữa lá tan ra hàng trăm ngàn mảnh thấm vào lòng đất, kết thúc chính là sự bắt đầu lại.
Sự sống tiếp nối âm ỉ trong lòng đất, những ngày buốt giá trong ngày tháng đông chính lại là ngày tháng chờ đợi đầy đủ duyên hạnh để ủ mình, hòa mình giao thoa với đất trời mà nẩy lộc đâm trồi đón xuân về trong vị lại, phải vậy chăng?
Mấy hôm trước những chiếc lá còn lại là màu nâu nhạt như những cánh hoa màu tro đung đưa trước gió, nhưng qua một tuần chúng đã đổi sang màu nâu sẫm, màu của đất, hình như mỗi chiếc chỉ chờ thời khắc giao mùa để được chuyển thành màu nâu sẫm, nên dù khô cong trên cành nhưng nó vẫn mang một vẻ kiên cường đẹp ma mị đến lạ trước gió đông về.
Có người nói những thứ sắp tàn, những thứ sắp phai đều trở nên đẹp đẽ, hoặc giả biết sẽ mất là phải đẹp hay đẹp một lần rồi để mất cũng đáng. Nên chúng ta không cần níu giữ điều gì trong đời mình, duyên tụ, duyên tán, tất cả đều vô thường, vậy thì cứ thế mà hoan hỉ tiếp nhận cuộc đời.
Kể cả sau những va đập của cuộc đời nghịch cảnh mang đến cho chúng ta sự kiên cường, hàm oan mang đến cho chúng ta sự nhẫn và thu nạp minh triết, sáng suốt hơn và nên xem hàm oan như trả nghiệp quả.
Tiễn thu, đông tới và dường như gió mưa chẳng liên quan đến sự sinh tồn của lá.
Những chiếc lá màu vàng chanh như hờn dỗi, nũng nịu của chiếc lá non chưa kịp tàn trước nắng cuối thu, những chiếc lá vàng nâu trầm ổn bao dung, những chiếc lá phong đỏ rực lên, thao thiết gọi đông về ngập đầy các con phố, luẩn quẩn vương vít theo bước chân người vội vã xuôi ngược mưu sinh.
Đời người được ví như tứ thời: Xuân - Hạ - Thu - Đông... phải đầy đủ các cung bậc mới là trọn kiếp người.
Tôi lại đi tìm tôi trong cái tứ thời của vạn vật để hòa mình vào quy luật của vũ trụ tất yếu mà đặng nông sâu để yêu tất cả tứ thời với tâm thái tràn đầy h vọng.
Tôi tìm
mảnh vỡ tim tôi.
Chấp mê
mê tỉnh
ở chơi chốn nào.
Hồn xưa
vấn dạ cồn cào.
Hào hoa
sinh tử
kiếp nào phù sinh.
Trần Thảo Vy
Theo