(Xây dựng) - Người ta đã quen với tiết trời miền Trung Bắc bộ vào xuân, làn mưa bụi buông nhẹ trong khí xuân lành lạnh. Hạt mưa vương trên những bông hoa đủ loại, đủ màu sắc ở trong vườn, trong chợ hoa ven đường. Hạt mưa lóng lánh trên áo, trên tóc và cả mi mắt người đi chơi tết như những hạt thuỷ tinh li ti trong suốt.
Mưa dăng dăng dưới ánh đèn nhấp nhánh của hàng cây nêu nơi phố núi xứ Nghệ. Mưa bụi gắn liền với tết miền Trung Bắc bộ đến nỗi chỉ cần se lạnh mang theo mưa, người ta đã có cảm giác như là Tết đến. Và nếu đã là Tết thì không thể thiếu mưa bụi. Thiếu nó là thiếu cái lạnh nhè nhẹ của mùa xuân, và thế là thiếu không khí tết, ai cũng có vẻ như chống chếnh để rồi thốt lên: ôi, không giống tết chi cả!
Ấy thế mà mấy năm nay, Tết của mảnh đất xứ Nghệ này chẳng giống xưa, thời tiết như thử thách con người nơi này. Có năm nắng nóng đến mức phải bật quạt vù vù, đi chơi tết mà các cô, các chị bịt kín mít như ninza, ai cũng thèm chút se lạnh để thỏa sức diện những chiếc áo ấm điệu đà đã chuẩn bị sẵn. Bánh chưng nhà nào lỡ quên không bỏ vào tủ lạnh, meo mốc xanh bốn góc, đành vứt bỏ. Những khi ấy thấy nhớ đến nao lòng làn mưa bụi chạm nhẹ vào mặt, vào tay man mát. Nỗi nhớ mưa ngày Tết gợi nhớ đến cái cảm giác bên người yêu thương. Tôi đã từng thấy những đôi tình nhân hẹn hò trong đêm mùa xuân, tay trong tay đi dưới mưa bụi, thầm thì khe khẽ. Họ đã làm cho cuộc sống thi vị hơn, xuân như ngọt ngào hơn và cái se lạnh ấy có ý nghĩa hơn ...
Năm nay, đất trời xứ Nghệ tiễn năm cũ bằng cơn mưa rào và sấm rền. Cái khắc nghiệt “mưa dầm nắng gió” đã đến trong mùa xuân. Mùa hè như sợ chậm chân mất phần nên vội vã cho mưa rào chào đón năm mới mà quên mất hoa xoan chưa kịp tím nhạt một góc trời. Mùi thơm của hương trầm thoảng trong sân ướt đẫm nước mưa, cánh hoa đào bập bềnh trên những bong bóng nước như những chiếc thuyền nhỏ màu hồng nhạt gợi sóng nước hồ Bi oa.
Cơn mưa ào ạt đổ trên mái tôn mạnh mẽ, dứt khoát như khẳng định sự hiện diện của mình ngay giữa mùa xuân. Nước bắn tung toé, chảy thành dòng nơi ngõ nhỏ. Tiếng sấm ì ầm, kéo dài như giận dỗi vì bị đánh thức quá sớm, hay vì sự lỗi hẹn của mùa. Tôi bâng quơ: Người ta đã kịp cấy lúa đâu mà sấm rồi chứ? Cơn mưa bất chợt đến và đột ngột dừng lại, ánh mặt trời chiếu xiên xiên khiến ai nấy ngỡ ngàng.
Đêm cuối năm lóng lánh ánh đèn màu, cờ hoa rực rỡ, thời tiết về đêm lại se lạnh, phố núi bất chợt như một Đà Lạt với bốn mùa trong ngày. Bụi nước bay trong không gian man mát, tiếng gọi nhau chuẩn bị cho phút giao thời xen trong tiếng nhạc mừng xuân rộn ràng. Mưa tết bắt đầu dăng bụi trên những nụ hoa, trên tóc những người đang vui trong điệu lăm vông đón chờ thời khắc chuyển giao năm mới. Tết đã đến thật rồi!
Sơn Trần
Theo